expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

1 thg 9, 2012

ĐẠI LỄ VU LAN THẮNG HỘI PL – 2556

ĐẠI LỄ VU LAN THẮNG HỘI PL – 2556
Chùa Diêm Phụng, Phú Lộc, TT Huế

Tháng bảy âm lịch về khi những hương sắc đầu thu đã miên man trải dài khắp đất nước, thì cũng là khoản thời gian mọi người hướng về miền tâm linh nhiều hơn. Đến độ trăng tròn của rằm tháng 7,  ngày Lễ Vu Lan, mùa báo hiếu cha mẹ, ông bà, tổ tiên lại về trên khắp mọi miền của người con xứ Việt. Đây cũng là bổn phận thiêng liêng của mỗi người con, người Phật tử. Vu lan thắng hội đã trở thành ngày lễ truyền thống đẹp, ngày mà những người con phải làm tròn hiếu đạo của mình.
Thể theo truyền thống cao đẹp ấy, Ngày rằm tháng 7 năm nay, chùa Diêm Phụng đã long trọng tổ chức đại lễ Thắng Hội Vu Lan PL- 2556  trong niềm hân hoan của những người con Phật, bằng tất cả tấm lòng tôn kính thiêng liêng hướng về hai đấng sinh thành, Nguyện cầu Cha Mẹ nhiều đời nhiều kiếp sớm được siêu sanh, Cha Mẹ hiện tồn tăng long Phước Thọ.
Sau đây chúng con xin phép được thông qua chương trình buổi Lễ :
-07h00 :   Phật tử vân tập
-08h00 :   Thuyết Pháp Ý nghĩa ngày Vu Lan
(Do TT Thích Từ Nghiêm, Ủy viên Ban Hoằng Pháp Trung Ương, Trưởng Ban Hoằng Pháp GHPG Thành Phố Đà Nẵng.)
-09h30 :   Đại Lễ Chính thức
+ Cung Thỉnh Chư Tôn Đức Chứng Minh quang lâm.
   Chánh điện an tọa tại đạo tràng.
                                    + Thông qua chương trình.
+ Tuyên bố lý do, giới thiệu thành phần tham dự
                                    + Nghi Lễ  cài hoa hồng :
1.      Diễn đọc ý nghĩa cài hoa hồng
2.      Phút mật niệm thiêng liêng tưởng nhớ và kính dâng về Cha Mẹ.
3.      Câu chuyện về Tấm gương Hiếu Hạnh
4.      Cài hoa hồng (Văn Nghệ Vu Lan)
5.      Chư tôn đức Ban Đạo từ
6.      Hồi hướng Công đức
-10h00:    Lễ Cúng Ngọ, Pháp Dâng Y Cúng dường
                  Đại Lễ Cầu Siêu
-11h00:    Cung tiến Tiến Linh
-12h00:    Phật tử thọ trai
-14h00:    Đăng Đàn Lược Khoa Chẩn tế
                  Tạ Phật hoàn kinh, hoàn mãn pháp sự  
Phần thứ nhất đã thông qua, tiếp theo chương trình là giới thiệu thành phần tham dự:….
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
          Nam Mô Vu Lan Duyên khởi Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.
          Cung kính ngưỡng bái bạch trên Chư Tôn thượng tọa, Đại Đức hiện tiền chúng tăng.
Kính thưa toàn thể quý Thiện Nam, Tín Nữ Phật Tử,
Kính thưa toàn thể đạo tràng Pháp hội hôm nay.
“Trung nguyên ngày hội vọng Vu Lan,
Bến giác chiều thu sống đạo ngàn,
Những ai là kể mang ơn nặng,
Đều vận lòng thành đón Vu Lan »
Vâng, lời thơ ý đẹp mãi mãi vang  lên trong từng  câu ca :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha
,
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
,
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
.
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn,
Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con
,
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
,
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không? 
          Kính thưa đại chúng, bất luận nền luân lý đạo đức nào từ xưa đến nay, từ đông sang tây cũng đều lấy chữ hiếu làm đầu. Người xưa đã đặt ra tiêu chuẩn:" THIÊN KINH VẠN QUYỂN, HIẾU KÍNH VI TIÊN " nghĩa là: Muôn ngàn kính sách lấy hiếu hạnh làm đầu, người con có hiếu với cha mẹ thì mọi việc đều thành tựa tốt đẹp, nếu ai bất hiếu cha mẹ là mất tất cả, thế nên Đức Phật đã dạy rằng:       "Tội ác lớn nhất, không gì bằng bất hiếu, điều thiện lớn nhất  không gì bằng có hiếu".
Hôm nay, mùa Vu Lan báo hiếu, mùa tri ân và báo ân lại về trong niềm hân hoan của người con Phật, chắc hẳn trong lòng mỗi người chúng ta lại cảm thấy một nổi niềm đau đáu tất dạ và xao động tâm hồn như nhớ nghĩ về một miền viễn tưởng xa xôi nào đó, miền viễn tưởng ấy dần dần hiện rõ trong tâm trí, để rồi đánh dấu bằng một đại Lễ với trọn một ân tình thiêng liêng nhất, cao cả nhất của những người con mang nặng nghĩa ân đối với hai đấng sinh thành, đó là đại lễ Vu Lan báo hiếu, dù bạn là ai, ở nơi nào và đi bất cứ nơi đâu , thì Vu Lan vẫn là tiếng gọi vọng về, nó không còn là ngày của riêng tôi, riêng bạn mà là ngày của tất cả những người con có mặt trên cuộc đời này,Vu Lan đã trở thành Lễ Hội Văn hóa tình người, trở thành truyền thống muôn đời không thay đổi của dân tộc ta. Vu Lan Thắng hội như nhắc nhở chúng ta phải luôn nhớ nghĩ về cội nguồn, nơi đó công cha nghĩa mẹ, ơn thầy bạn thật cao vời, bởi người con hiếu hạnh nào mà không khỏi bùi ngùi xúc động khi nhớ nghĩ về hai đấng sinh thành, người đã sẵn sàng san xẻ, sớt chia một phần máu thịt của mình để tạo nên hình hài vóc dáng chúng ta, lặng thầm chịu nhiều gian khổ, đôi lưng phải oằn cong theo năm tháng để cho chúng ta được đứng thẳng dậy trong ngày hôm nay. Chín tháng cưu mang mẹ phải chịu nhiều vất vả, ba năm bú mớm, bao năm nuôi con khôn lớn lên người là cả một khoảng thời gian cha mẹ luôn lo lắng, luôn chăm sóc cho con, những lúc con ốm đau, Mẹ chính là Vị bác sỹ tuyệt vời nhất, phải chăng cả một cuộc đời những gì tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho con, tình thương của cha mẹ dành cho chúng ta thật thiêng liêng cao quý nhất, không thể có bút mực nào diễn tả hết được. Phận làm con lấy chi để đáp đền. Hôm nay, nhân ngày Chư Tăng mãn hạ, Ngày Tăng tự tứ, Ngày Phật hoan hỷ, thể theo gương hiếu hạnh muôn đời của tôn giả Mục Kiều Liên, hàng Phật Tử khắp nơi hội tụ về đây dưới mái già Chùa than thương này, cùng nhau sắm sanh phẩm vật đủ đầy, thành tâm chí kính dâng lên cúng dường mười phương chư Phật, thứ đến dâng cúng hiện tiền tăng, ngõ hầu gieo trồng phước lành, nương vào sự thăng hoa thêm một tuổi đạo của Chư Tôn Đức sau ba tháng an cư kiết hạ, thúc liễm thân tâm, trau dồi giới đức, kính xin quý ngài từ bi hứa khả, đúng như pháp nhân ngày xá tội vong nhân, mà thành tâm chú nguyện cho cữu huyền thất tổ, cha me nhiều đời, nhiều kiếp nương vào oai lực này mà xa đường dữ, sanh về cõi lành. Còn cha mẹ hiện tiền phước thọ thăng long, biết nương về Tam bảo, sống đời an vui và tất cả chúng ta tìm về sự bình an, thanh thản trong tâm hồn thông qua nghĩa cử cao đẹp của lòng tri ân vào báo ân này, đó cũng là lí do của đại lễ này.
Cung kính ngưỡng bái bạch trên Chư Tôn Thiền Đức chứng minh, kính thưa quý Phật tử:
          Thân Phật thanh tịnh tợ lưu ly
Trí Phật sang ngời như trăng sáng
Phật ở thế gian thường cứu khổ,
Tâm Phật không đâu không từ bi.
Hôm nay, nhân ngày đại lễ Thắng hội Vu Lan báo hiếu, trong niềm hân hoan của người con Phật, trên khắp mọi miền đất nước, trên khắp năm châu, bốn biển giờ đây đã tề tựa về đây tỏ lòng thành kính tri ân sâu sắc nhất của mình.
Cha sinh ta, Mẹ nuôi ta,
Nhớ thương cha mẹ xót xa tấm lòng,
Thương con cực khổ ẳm bồng,
Trời cao vòi vọi khó mong đáp đền.
 Thật vậy, Cha Mẹ như một bầu trời dịu ngọt mà chúng ta đã nhập lặn trong đó một cách thỏa thích, Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng ấy luôn làm con phải suy nghĩ thật nhiều. Phải chăng trong trái tim của mỗi con người, Mẹ luôn là hình ảnh đẹp nhất, Mẹ là quê hương, Mẹ là tất cả,tình thương của mẹ dành cho con như nước trong nguồn không bao giờ cạn kiệt. Suốt cả cuộc đời mẹ chỉ biết sống, để hy sinh cho hạnh phúc của con , Mẹ như dòng suối ngọt ngào, là kho tàng  vô tận. Cha là kỳ quan vĩ đại, là món quà lớn nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho ta, vì thế nghĩa Mẹ, tình cha được truyền tụng từ đời này qua đời khác, qua những khúc hát lời ru hết sức ngọt ngào của các bà Mẹ từ nông thôn đến thành thị, từ miền ngược đến miền xuôi từ mái tranh nghèo cho đến cung vàng điện ngọc, đâu đâu cũng vang lên câu ca dao
“ Công cha như núi thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một lòng thờ Mẹ kính Cha,
Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con”
Câu ca dao thật là quen thuộc đến độ ai cũng có thể thuộc lòng, nhưng có mấy ai cảm nhận được thật sự ý nghĩa của nó, có mấy ai làm tròn được «Đạo làm con » .Đúng vậy, thưa quý vị , Công ơn Cha Mẹ là sự thật hiển nhiên mà chúng ta không thể nào phủ nhận được, hôm nay nhân đại Lễ Vu Lan Báo Hiếu, để hiểu rõ hơn về ý nghĩa cài hoa hồng sau đây xin trân trọng kính mời : ...
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
          Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.
          Kính bạch trên Chư Tôn Thiền Đức Tăng Ni,
Kính thưa toàn thể quý Phật tử.
Kính lạy mẹ! Kính lạy cha!
          Dòng đời mãi êm đềm trôi theo thời gian thấm thoát con nhận ra mình đã lớn, mới ngày nào con còn được bú  mớm, đút cơm, được nâng niu vỗ về và được ngủ say trên chiếc võng trưa hè, trong câu hát ru à ơi ngọt ngào của mẹ. Lời ru ấy của mẹ đã ở trong giấc ngủ con từ những ngày thơ bé và theo con cho đến tận bây giờ. Con biết rằng ngày đó không chỉ riêng con, mà tất cả những đứa trẻ khác, khi nghe lời ru ấy chỉ biết tròn xoe đôi mắt ngây ngô, ngó nhìn vạn vật xung quanh và đòi cho bằng được tất cả những gì chúng con muốn. Lớn thêm một chút, đến tuổi được cắp sách đến trường dù cuộc sống có muôn ngàn gian khổ, khó khăn nhưng mẹ cha vẫn cố gắng lo cho con được bằng được bạn bằng bè. Mẹ đã dậy sớm hơn khi vạn vật còn chìm trong màn đêm tĩnh mịch, những gánh hàng trĩu nặng đã theo mẹ đến đường xa, để từ đó mẹ chuyển ước mơ con bằng đôi bàn tay thêm chai sạn, bằng đôi mắt mẹ ngày một mờ đi, bằng tấm lưng gầy ngày thêm oằn nặng, bằng đôi chân run rẩy, nhưng vẫn vững vàng bước để dìu dắt chúng con đi trong cuộc đời này.
          Còn cha, con cảm nhận tình thương không nồng nàn dịu dàng như mẹ, nhưng con vẫn biết rằng tình thương ấy luôn song hành cùng mẹ, cha chocon chân cứng đá mềm, cha gồng mình làm điểm tựa cho con, tiếp cho con niềm tin, ý chí và nghị lực để con vững bước vào đời, giọt nước mắt muôn đời không uống cạn, giọt mồ hôi năm tháng chẳng hề vơi, đây tình cha muôn thuở vốn không lời, luôn lặng lẽ âm thầm như chiếc lá, và cứ thế con lớn lên bằng tất cả tình thương yêu và sự che chở của cha mẹ mình, mái tóc con ngày một óng ả dài thêm, đôi mắt con ngày một tinh anh nhìn đời háo hức, đôi chân con đã bắt đầu biết rong ruổi xa phương và không còn muốn quanh quẩn trong vòng tay của cha, của mẹ. Ngoài kia một vòng tay lớn hơn đang chào đón con với những xa hoa, với những yêu thương tạm bợ, mà con cứ ngỡ rằng đó là hạnh phúc, con hợp lặng, chìm đắm và mãi mê xa đà theo những thú vui tạm bợ, để rồi lãng quên đi những tháng ngày êm đềm bên lời ru ầu ơ của mẹ năm nào. Con đâu biết rằng những chiều hoàng hôn buông xuống, mẹ lặng thầm tựa cửa ngóng con xa. Đôi mắt mẹ lệ nhòa khô màu nhớ, ngóng con thơ mòn mỏi chốn xa mờ. Rồi đến một lúc nào đó, giữa trường đời ta trượt chân vấp ngã, chợt nhớ về những tháng ngày bình yên bên mẹ, bên cha.Ta như muốn tìm lại chút dư âm ngày xưa ấy, muốn được nghe lại lời cha khuyên bảo thuở nào, muốn được nằm trên cánh võng đong đưa và thèm được nghe câu hát ầu ơ của mẹ thời thơ bé, nhưng còn đâu bao năm tháng ấy? Bỡi thời gian đã phủ lên màu tàn úa, bóng mẹ gầy, cha cằn cõi chỉ vì ai?
          Mẹ ơi! Cha ơi! Con chẳng hề hay biết, đến những buổi chiều tà cha trông trước cửa, mẹ ngóng cửa sau. Dõi tìm con nơi phương trời nào vô định ánh mắt đăm chiêu đâu đấu nỗi niềm. Không biết nơi xa kia con có bình yên, hạnh phúc có những khi nghe tiếng bước chân mẹ lại ngỡ như ta đang về bên mẹ, rồi mẹ vội vàng chòang dậy chạy ra ngõ đón chờ ta. Nhưng rồi lại thất vọng lại đợi chờ, dù biết rằng bặt vô âm tính.
          Chiều nay, con chợt nhớ quê xưa, nhớ mẹ cha nơi xóm nghèo thanh lương. Lòng bùi ngùi bước đi trong khoảng vắng sau bao tháng ngày bôn ba, mái tranh xưa, giờ liêu xiêu một góc vườn như buồn, như tủi, như ngóng cùng trông, nơi ấy một thời con có tuổi thơ bên cha cùng mẹ, nơi con được ấp ủ những yêu thương của lứa tuổi hồn nhiên. Nhưng lối về sao nay lạ quá, bóng rêu xanh dường như phủ kín cả con đường, trước hiên nhà cỏ đã mọc đầy sân, con cất tiếng gọi cha: Cha ơi! nhưng cha con đâu?Con cất tiếng gọi, Mẹ ơi! Sao không nghe tiếng trả lời, lặng người con lại thấy bơ vơ, tìm sau ngõ, vườn sau không một bóng, mẹ ơi, cha ơi…..Con chạy vào căn phòng vắng. Chiếc áo này là của cha, đôi dép kia là của mẹ. Kỷ vật ngày nào vẫn còn nguyên vẹn đó, mà bóng người xưa giờ khuất dạng nơi đâu? Ta mất mẹ rồi, ngày tháng rất lê thê, trong ảo giác tìm đâu ra thực nữa, quê xưa buồn quạnh quẻ, vắng bóng mẹ hiền ơi, chuỗi ngày thơ ta đong đầy kỷ niệm không nguôi, đã sớm vụt khỏi tầm tay trong khoảng khắc. Mẹ ơi! Cha ơi! Có phải con đã quá hờ hững, quá vô tâm đã bỏ những người trong hiu quạnh, cô đơn cùng những tháng ngày mong nhớ, để đợi chờ con.
          Bao ngày qua mãi tìm những tham vọng nơi cõi đời, mà con quên rằng, bên con còn có cha, có mẹ. Rồi bất chợt con nhận ra mẹ cha đã ở tuổi xế chiều và bàng hoàng khi nghĩ đến ngày buồn, khi bên đời con không còn hình bóng của Người nữa, khi cha mẹ đã ra đi để lại một mình con cô đơn giữa dòng đời muôn lối. Lúc còn mẹ là con còn tất cả, mẹ đi rồi tất cả cũng đi theo. Mẹ ơi, con chẳng còn gì, bơ vơ đến đổi khi đi lúc về. Cha mẹ ơi,bây giờ khi con được làm cha, làm mẹ con mới hiểu thấu được phần nào tấm lòng của người, chẳng thể có ngôn từ nào có thể diễn tả hết, sự hy sinh tột cùng ấy, có mang nặng đẻ đau chờ đợi từng tháng, từng ngày mong ngóng đứa con thơ cất tiếng chào đời, con mới biết mẹ đã phải chịu mọi đắng cay đến nhường nào.
          Mẹ sinh con cưu mang 10 tháng, cực khổ gánh nặng trên vai, uống ăn chẳng đặng vì thai, cho nên thân thể hình hài kém suy. Khi sinh sản hiểm nguy chi siết, sanh đặng rồi tinh huyết dầm dề. Nhất sinh thập tử nhiều bề gian nan.
          Cha ơi…. Mẹ ơi…Hôm nay con về đây xin cho con được quỳ trước mẹ, trước cha để nói lời tri ân tạ tội, con đã quá vô tâm mà quên lãng tình cha,và quên đi thâm ân của mẹ, để có thể ai trong chúng con ngồi đây ngày hôm nay đã từng được cài lên áo của cha mẹ mình một bông hồng đỏ thắm, tượng trưng cho sự kính yêu và biết ơn vô hạn. Nhưng có thể có rất nhiều người trong chúng con chưa một lần làm điều thiêng liêng ấy, mùa Vu Lan năm nay chúng con mong ước rằng sẽ được cài lên ngực áo của cha mẹ, một đóa hoa tươi thắm.
           Các bạn ơi! Thật hạnh phúc và vui sướng thay cho những ai còn Cha, còn Mẹ trên đời.Vì khi ấy nghĩa là ta còn có một vùng trời bình yên, xin hãy trân trọng điều đó, và giờ khắc này đây, hãy cài lên ngực áo một đóa hoa hồng màu đỏ tươi thắm, màu của sự yêu thương, màu của bao vất vả gian lao mà hai đấng sinh thành đã chắt chiu cho ta trưởng thành qua bao năm tháng, màu ấy như một điều nhắc nhở để ta phải nhớ về nguồn, về cội, về những thâm ân to lớn của Cha Mẹ, mà ta phải phụng dưỡng đáp đền, màu hồng nhớ, màu hồng thương, màu hồng đã gói trọn vấn vương, bỡi những lo lắng tảo tần, suốt một đời cho ta vì ta tất cả. Xin bạn hãy giữ gìn và nâng niu, đừng bao giờ làm phai nhạt, hãy yêu thương và lo lắng cho Người. Còn nếu như bạn bất hạnh khi mất Mẹ, mất Cha, xin hãy lặng lẻ cài lên ngực áo mình đóa hoa buồn trinh trắng, bạn hãy cài hoa và hướng nguyện về Cha Mẹ mình bằng tất cả những gì thiêng liêng và cao cả nhất.
          Kính bạch Chư Tôn Đức hiện tiền Tăng, kính thưa toàn thể thiện nam, tín nữ  phật tử. Trong giờ phút thiêng liêng này để tưởng nhớ đến công ơn của chư phật, công ơn giáo dưỡng của thầy tổ, cha mẹ, ơn đất nước, ơn đồng bào, ơn chúng sanh vạn loài, ơn hy sinh cao cả của chư vị thành tử đạo đã tri quốc vong thân cho hòa bình, hạnh phúc của muôn loài, chúng con xin thành kính cung thỉnh Chư Tôn Thiền Đức,cùng tất cả phật tử đồng đứng lên chắp tay trang nghiêm lắng đọng tâm tư dành phút tưởng niệm, một phút mặc niệm bắt đầu ( gỏ 1 tiếng chuông) Phút mặc niệm trôi qua, mời quý phật tử trong đoàn cài hoa, hãy cài lên chiếc huỳnh y của mình Chư Tôn những đóa hoa hồng vàng thắm, đóa hồng thiêng liêng và cao cả tượng trưng cho sự thoát tục thanh tao của bậc xuất trần thượng sỹ, để cảm nhận sự vô biên trong tình thương mà quý ngài đã ban tặng cho đời , Hoa hồng thắm màu vàng y rực rỡ, nhớ về người che chở suốt đời con, dù hôm nay con khoát áo nâu sòng,tình mẫu tử con hoàn toàn ghi nhớ.Cha mẹ ơi!Tuy chúng con đã khoát áo nâu sòng, nhưng lòng luôn nhớ nghĩ về thâm tình của cha của mẹ, người đã dành trọn cuộc đời cho chúng con trong những ngày thơ ấu và mãi cho đến tận bây giờ, với chiếc áo nâu sòng giản dị thanh bằng chúng con nguyện dâng tặng cho đời bao niềm hạnh phúc an vui và mãi mãi ghi nhận sự vô biên trong tình thương của cha của mẹ.
Hoa hồng trắng hay đỏ đều ý nghĩa, chỉ đượm nồng hương sắc thể từ bi, tình mẹ còn hay tình mẹ mất đi, xin giữ mãi, mẹ ơi xin nhớ mãi, nếu còn mẹ còn cha ta hãy cùng nhau cài lên ngực áo đóa hoa hồng màu đỏ để sung sướng tự hào mình là người hạnh phúc nhất, rồi sống sao cho thật xứng đáng đừng để một mai khi người khuất núi, mới giật mình khóc than, thì không còn kịp nữa. Nếu ai đó mất cha mất mẹ hãy lặng lẽ cài lên ngực đóa hồng buồn trinh trắng, đóa hồng màu tang, để xót xa, để nhớ thương dù cha mẹ không còn trên cõi đời này.
Cho Phật tử hát bài bông hồng cài áo. (Đoàn Phật tử bắt đầu cài hoa).
“ Muối ba năm muối đương còn mặn,
Gừng chin tháng gừng hảy còn cay,
Công cha nghĩa mẹ cao dày,
Con ơi! Nhớ lấy lời này đừng quên!

Vâng, kính thưa quý vị, tình cha, nghĩa Mẹ và lòng hiếu thảo từ xưa đến nay luôn được mọi người ca tụng và tán than, một trong những tấm gương hiếu hạnh của Miền Bắc nước ra đó là câu chuyện “ Hòa Thượng Cua”, và sau đây xin mời đại chúng lắng nghe câu chuyện.

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Con xin kính dâng lên Chư Tôn Đức cùng toàn thể quý phật tử tại chùa Diêm Phụng câu chuyện Hiếu hạnh Hòa Thượng Cua nhân ngày Đại lễ Vu Lan báo hiếu. A DI ĐÀ PHẬT!
          Ngày xửa ngày xưa ở một làng nọ, có hai mẹ con sống chung với nhau trong một căn nhà mục nát, xiêu vẹo bên cạnh một bờ song, một hôm trước khi đi làm, bà mẹ dặn con: Con trai của mẹ à…sáng nay mẹ ra đồng sớm, mẹ bắt được mấy con cua, trưa con ra phía sau nhà mình hái một bó rau đay vào nấu canh cua, mẹ đi làm về hai mẹ con mình cùng ăn nhé. Người con-Dạ,Vâng, thưa mẹ! Người mẹ đi làm, đến trưa người mẹ về, con đang chuẩn bị nấu canh cua thì thấy mấy con cua bò lỏm ngỏm, miệng thì sủi bọt, tưởng cua khóc, thương Cua quá đã ra sông và thả Cua đi, đến khi cậu nấu xong mâm cơm, mang ra cho mẹ, thấy hôm nay mâm cơm chỉ có cơm và cà, không thấy canh cua đâu.Người mẹ liền hỏi con trong giọng rất ư là mệt mỏi:Con lại quên nấu canh cua rồi sao?
Cậu bé nhìn mẹ trả lời: Dạ….Dạ…Dạ… không đâu mẹ ạ! Con không quên nấu canh cua đâu mẹ ạ. Dạ bỡi vì con thương con cua quá, nên đã thả cua đi hết rồi. Người mẹ nghe xong tức nghẹn.
-         Cái gì? Mày nói cái gì?.
-         Dạ…..Trong tiếng lí nhí của đứa con.
-         Dạ thưa mẹ,con đã lỡ thả cua đi hết rồi mẹ ạ.Người mẹ quát lớn:
-         Trời ơi…Người ta có con nhờ con, có của nhờ của, tôi chỉ có một thằng con mà nó không biết thương mẹ nó đâu, đồ bất hiếu mày…mày…cút ngay ra khỏi căn nhà này.
Người con nghe xong hoảng quá chạy thục mạng khỏi nhà, còn lại một mình bà, bà khóc,bà gục đầu bên bàn, thật thương cho bà, chỉ vì hôm nay trời nóng quá, hàng gánh lại ế ẩm, chủ nợ lại mắng chửi bà đủ điều, bà mới như thế này. Khi tỉnh dậy bà mới hoảng hốt gọi con rồi nháo nhát đi tìm con, bà hỏi hết người này đến người khác mà vẫn không có tin tức gì của đứa con trai, cuộc tìm kiếm đó kéo dài suốt 40 năm. Bây giờ, bà đã trỡ thành một bà già còm cỏi, gầy guộc, nhưng nỗi nhớ con tươi nguyên vẫn còn da diết, sức đã mòn, chân đã yếu, bà trở về quê xưa dựng tạm một quán nước bên đường.
Còn phần cậu bé lúc đó, cậu chạy thục mạng ra khỏi nhà, chạy mãi,chạy mãi, rồi không biết đến đâu?Cậu bé dừng lại bên bờ đê,cậu gục xuống ngất đi,cậu lã đi vì đói, khi tỉnh dậy thấy mình đang ở trong chùa, cậu được trụ trì đó dạy cho kinh Phật, được các đại lão hòa thượng chỉ bảo tận tình , sau nhiều năm khổ luyện cậu được kế thừa ngôi chùa làm vị trụ trì. Một đem thanh vắng, bao nhiêu ký ức xưa lại tràn về, nhà sư vô cùng nhớ mẹ ngài đã khóc, Ngài quyết định sang hôm sau lên đường đi tìm mẹ. Ngài đi,đi mãi đến khi màn đêm bắt đầu buông xuống, ngài dừng chân tại quán nước bên lề, Ngài thấy một bà cụ sống hiu quạnh nhà sư liền hỏi: Nam Mô A Di Đà Phật,thưa bà cụ, chẳng hay bà không có con cháu gì à?
Bà cụ vừa khóc, vừa kể lại sự tình của mình cho vị sư nghe. Nhà sư nghe xong thẫn thờ,trước mắt là mẹ của mình nhưng không dám nhận, Ngài chỉ hỏi, Nam Mô thưa cụ, bà cụ muốn về Chùa làm công quả không?
Bà cụ vui mừng khôn xiết theo nhà sư về chùa. Bà hằng ngày quét dọn sân chùa, cứ mỗi ngày nhà sư đều đến thăm bà. Ân cần hỏi han về sức khỏe, rồi một buổi chiều, nhà sư mang đến cho bà một chuỗi hạt Bồ Đề,dặn rằng:
Nam Mô,bà cụ nầy,cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ bà cứ lần hạt bồ đề này và tụng kinh A Di Đà nhé.
Bà cụ cảm ơn lời chỉ dạy của Sư. Hằng đêm trước khi đi ngủ bà đều lần hạt bồ đề và tụng kinh A Di Đà trong niềm an lạc. Cứ thế, cứ thế, bà sống vui vẻ bên tình cảm của các nhà sư. Rồi tuổi già lại đến, bà lâm bệnh nặng, nhà sư đến lấy nước chườm khăn và mua thuốc cho bà. Bà vô cùng cảm động. Một hôm, nhà sư nói với các đồ đệ của mình.
Các con nầy,sắp tới ta có việc Phật sự phải đi xa vài ngày,các con nhớ ở nhà lo cho bà cụ già thật chu đáo, chẳng may bà cụ mất các con hay làm đám tang cho bà thật chu đáp. Nói xong, Ngài vào phòng bà cụ nói chuyện hồi lâu, rồi tạm biệt ra đi. Bà cụ rất nhớ nhà sư, hằng đêm bà cụ mơ thấy các hòa thượng tặng cho bà một cành hoa hồng đỏ, phát ra ánh hào quang lung linh huyền ảo, bà mỉm cười thanh thản ra đi. Bà cụ mất trước hai hôm nhà sư về, nhà sư đi ba vòng bên chiếc quan tài của bà và niệm: Nam Mô A Di Đà Phật, xin tam bảo chứng dám nếu lời của ta không hư dối, chiếc quan tài này sẽ bay lên hư không, vừa dứt lời một ánh sang hào quang nhấc chiếc quan tài bay lên không trung, mọi người đều cúi rạp xuống, chính giây phút thiêng liêng ấy nhà sư nói:
Các con à, đây chính là mẹ của ta. Mọi người đều khóc,khóc rất nhiều, sau đó nhà sư và các đồ đệ của Ngài làm đám tang rất long trọng, trang nghiêm, thanh tịnh.Và từ ấy về sau, người dân gọi Ngài là hòa thượng Cua, khi Ngài mất đã xây cho Ngài một ngôi tháp. Câu chuyện Hòa Thượng Cua đã khép lại, nhưng những dư âm, dư vị vẫn còn đó,tình mẫu tử vẫn còn tha thiết,đong đầy và vô cùng sâu lắng ./.

(Giới thiệu phần bắt đầu dâng y cho chư Tôn.)
Tiết Vu Lan bâng khâng nhớ cha, ơn dưỡng dục, mùa báo hiếu bùi ngùi thương Mẹ đấng sinh thành, phận làm con tất cả chúng ta đều luôn nhớ nghĩ về công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, để rồi bày tỏ niềm tri ân, tôn kính sâu sắc  nhất của mình thông những hành động, lời nói, việc làm thật cụ thể xin kính dâng lên hai đấng sinh thành. Xong thật vậy, Ơn giáo dưỡng lại càng lớn hơn, vì Quý Ngài là hàng xứ giả Như Lai, thay Thế Tôn truyền bá đạo pháp, giúp chúng sinh thoát khỏi luân hồi, hôm nay đây nhân đại Lễ Vu Lan báo Hiếu, hàng phật tử chúng con xin nhớ lời Phật dậy, sắm sanh phẩm vật đủ đầy, thành tâm chí kính dâng lên cúng dường mười phương chư Phật, thứ đến dâng cúng hiện tiền tăng, đây là biểu trưng của chiếc y màu vàng thắm, tượng trưng cho sự thoát tục thanh tao, là pháp y để quý ngài tùy duyên trên bước đường hoắng pháp lợi sanh, xiểm dương chánh pháp, mong rằng đây là phương tiện tốt nhất, và là hành trang cần thiết nhất trên con đường « Hành Như Lai Xứ, Tác Như Lai Sự », Quý ngài luôn được Pháp thể khinh an, Bồ đề Tâm kiên cố và là
 «  Chiếc y vàng tâm tư ngăn lối mộng,
Nẻo luân hồi xin rút ngắn đoạn đường đi ».
 Sau đây xin mời đại diện quý phật tử cúi trước chư tôn đức dâng lời cảm tưởng tri ân và dâng phẩm vật cúng dường. Xin trân trọng kính mời. ( Bắt đầu lễ dâng y, nếu có thể hát bài dâng.)
Vài lời trong lúc dâng y.
Nam mô Bổn sư thích ca mâu Ni Phật, kính bạch chư tôn đức, hiện tiền tăng.
« Phước này có phước nào hơn,
Cà sa dâng đến chư sơn tăng già,
Thiện nam tín nữ hiệp hòa,
Cùng nhau câu hội bảo tòa dâng y.”
Kính bạch chư Tôn Đức,
Với ba tháng tịnh tu đạo nghiệp, giờ đây quý Ngài là những mảnh ruộng phì nhiêu, chứa đầy vô vàng công đức cho hàng phật tử chúng con gieo trồng phước điền, Quý Ngài là ngọn đèn trí tuệ rạng ngời, để chúng con tiến bước giữa đêm đen, vì vậy xin quý ngài cũng vì long thương cho hàng Phật tử chúng con được dâng lên những mảnh y giải thoát và vật phẫm cúng dường, với ước mong hạt lành này một đơm hoa, cho chúng con sớm bước vào đài sen giác ngộ.
“Y vàng ân lộc cõi nhân thiên,
Ngũ trược không còn các não phiền,
Giải thoát u đồ cùng ác thế,
Đoạn trừ nghiệp chướng với oan kiên,
Trì trai giữ giới thường tinh tấn,
Nhẫn nhục thương đời tạo thiện duyên,
Kết trái nở hoa nơi chánh giác,
Y vàng cứu khổ phước vô biên”
Trân trọng kính mời quý Phật tử dâng y và lễ phẫm cúng dường.

Ban đạo từ ( Thầy Từ Nghiêm) hoặc trù trì…
Nếu còn thời gian lồng vào chương trình ( Ca nhạc và cảm niệm của em mất Mẹ )

CẢM NIỆM CỦA EM MẤT MẸ

Nam mô A Di Đà Phật !
Kính bạch chư tôn đức, Kính thưa các bậc cha mẹ, kính thưa các bác đạo hữu Phật tử.
Mỗi độ Vu Lan lại về, con âm thầm nhận cho mình một bông hoa trắng, Chiếc hoa như bảo con rằng “ Mẹ đã không còn!” cái ngày tang tóc ấy đã đến với con quá sớm, con đã vĩnh viễn mất đi nguồn hạnh phúc vô giá, Mẹ mất rồi, con như chú gà con côi cút, chẳng biết nương nhờ ai, chẳng còn ai để cùng chia sẻ niêm vui, nổi buồn, con khát khao được ở bên Mẹ dù chỉ một phút giây, được nhìn Mẹ, được nghe tiếng Mẹ trò chuyện cùng con.
Lúc con vừa cất tiềng khóc chào đời, con được mẹ nuôi bằng hai bầu sữa ngọt ngào, lúc ngủ mặt con luôn quay về hơi ấm Mẹ hiền. Mẹ đã bồng ẵm con suốt quãng đời thơ bé, nhai từng miếng cơm ngon lành bón mớm cho con. Lòng mẹ rộn lên niềm vui khi con khỏe mạnh. Mẹ hốt hoảng lo âu mỗi khi con lại trái gió trở trời, bên ngọn đèn, mẹ thức thâu đêm dõi theo từng nhịp tim con thở, chăm lo cho con bằng cả tình thương biển trời. Khi con mới chập chững, Mẹ cha là người tập cho con bước những bước đầu tiên trên mảnh sân nhà. Khi con vừa bập bẹ, người tập cho con thỏ thẻ nói lần đầu tiên cũng chính là tiếng “ Mẹ Cha” thiêng liêng. Khi con khôn lớn, Mẹ Cha lại dạy cho con bao lời lẽ thiệt, Mẹ vui niềm vui của con, Mẹ buồn những điều buồn của con, vậy mà con vẫn vô tư nào có biết gì, Mẹ ơi, con mãi vô tư đón nhận bao ân tình mêng mông của Mẹ, Mẹ cho con tất cả nhưng nào Mẹ có nhận cho riêng mình một chút gì đâu? Rồi lúc con mười tám, đôi mươi, như một chú Chim xanh, con mơ bay ra khỏi đôi cánh dịu dàng ấm êm của Mẹ, cả bầu trời gió lộng kia đã cuốn hút con bay mãi. Con cứ say sưa với nắng trời và hoa lá, có lúc lại quên đi dáng hình của Mẹ, và như thế, con bị thiệt thòi vì đã đánh mất những tháng ngày được hưởng tình thương vô giá của Mẹ, mà mình không nhận biết. Mẹ ơi, trên cuộc đời này có biết bao tình cảnh thương tâm, xung quanh ta có biết bao người đang khao khát tình mẹ, đang ước ao được sống bên Mẹ một ngày, một giờ, cầu được thấy Mẹ trong mơ. Ai đã từng chịu cảnh mồ côi mới thấu hiểu nổi khát khao ấy.


“ Năm xưa tôi còn nhỏ,
 Mẹ tôi đã qua đời,
Lần đầu tiên tôi hiểu,
Thân phận trẻ mồ côi,
Quanh tôi ai cũng khóc.
Yên lặng tôi sầu thôi.
Để dòng nước mắt chảy,
Là bớt khổ đi rồi,
Hoàng hôn phủ trên mộ.
Chuông chùa nhè nhẹ rơi,
Tôi thấy tôi mất mẹ.
Mất cả một bầu trời.»
Buồn là thế ! mất mát lớn lao là thế ! Thế thì tại sao lúc còn Mẹ, ta lại không lo tận hưởng tình thương của Mẹ đi ! Sao không thỏa thích trong bầu trời dịu ngọt ấy đi ! Tại sao lúc Mẹ còn sống. Chúng ta không lo thương Mẹ, vì được thương Mẹ là một hạnh phúc to lớn đối với mỗi người, Chúng ta hãy thương yêu mẹ đi, một thứ tình thương như gạo, như cơm, như nắng gió như khí trời, như hơi thở của chúng ta. Xin đừng hỏi «  Vì Sao Ta thương Mẹ », hãy cứ thương Mẹ , hạnh phúc sẽ tràn đầy. Mẹ  không còn và bầu trời ấm áp dịu êm của tôi cũng sụp đổ. Tôi đã trở thành một con người già nua, ai đó đã`bảo rằng « Con người già nua kể từ khi mồ côi Mẹ », thật khủng khiếp thay ! Mẹ ơi, từ cõi xa xăm nào đó, Mẹ có hiểu cho lòng con lúc này không hở Mẹ ? Con nhớ Mẹ vô cùng !Ước gì mẹ bỗng hiện về bên con, mẹ xoa đầu con, và ôm con vào lòng để con cảm thấy đời mình bình an và hạnh phúc, để con nguyên vẹn cả mùa vui. Ôi !, bất hạnh thay cho những ai không còn Mẹ, Hỡi các bác, các chú, các Cô, các Anh chị,hỡi các bạn đang sắp cài lên áo mình bông hồng thắm hãy sung sướng lên đi, hãy tự hào lên đi vì mình đang còn có mẹ và xin đừng phung phí hạnh phúc to lớn này. Xin hãy thương Mẹ thật nhiều để không còn hối tiếc về sau. Bởi chắc chắc một điều rằng ai rồi cũng đớn đau vì mẹ già như chuối chín cây, không biết rụng rơi khi nào trước làn gió vô thường.
Nam mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ tát ma Ha tất.

Nhân mùa hiếu hạnh đang về, xin cài lên ngực áo của những Phật tử, chiếc hoa hồng trắng màu khăn số. Đó chính là một tiếng nói buồn «  Tôi không còn Mẹ ». Cài chiế hoa hồng trắng này xin ai hãy mặc nhiên chấp nhận một điều bất hạnh đã đến quá sớm với mình. Bất cứ ai trên cuộc đời này rồi cũng sẽ có một đau buồn vì mất mẹ như thế,  Xin chia buồn cùng ai có cảnh ngộ như con đây, Giờ phút này xin hảy sống trong ý niệm về Mẹ mình. Hãy hướng bao điều tốt đẹp về Mẹ của mình. Tình thương vẫn còn bất diệt nơi tiềm thức và như thế ta sẽ được sống mãi bên người Mẹ kính yêu.
Còn những đóa hoa hồng thắm này, xin được cài lên áo ai đang được sống bên Mẹ, Đóa hoa tươi thắm này biểu hiện mộ hạnh phúc, một phước báu lớn lao mà không dể ai có được. Như vật thì anh, cả chị em ta đây vẫn còn nguyên một kho tàng nào chuối ba hương, nào xôi nếp ngọt, nào đường mía lau…. Vậy thì xin hảy hưởng cái hạnh phúc này đi, kẻo mai đây mẹ chết thì dù có hối cũng đã quá muộn màng. Vu Lan đang về, và tất cả chúng ta thành tâm lạy mười phương tăng để nhờ nguyện lực này cầu Đức Phật mười phươngđộ thoát cho những người Mẹ đã khuất được về cảnh giới an lành. Cầu cho bao Mẹ còn sống hôm nay luôn an lạc để cho con được mãi sống trong nguồn tình thương của Mẹ, để ngực áo con luôn lung linh một đóa hồng mãi mãi.
Nam mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ tát
Thiết bàn : 1 giỏ Hoa hồng, 1 giỏ Hoa trắng.